Tôi
viết truyện này vào ngày sinh nhật thứ 72 (Đúng 6 vòng của 12 con giáp).
Sở dĩ tôi gọi là tình cuối vì tôi biết sau khi người yêu tôi chết, tôi sẽ
không thể (còn) yêu ai hoặc được ai yêu nữa.
Thường, người ta hay viết
truyện về những mối tình đầu. Vì mối tình đầu là mối tình khó quên nhất.
Đúng vậy! Ở vào tuổi mới lớn, khi con tim lần đầu biết rung động vì một
ánh mắt, một nụ cười, môt tà áo…làm sao chúng ta có thể quên được những
ngày tháng mộng mơ với một người đẹp.
-Cái thuở ban đầu lưu
luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên
( Thế Lữ )
Nhưng tôi là cái thằng
thích ( nói nôm na ) trật đường rầy. Không thích giống ai nên mới (ti toe)
viết về mối tình cuối.
Đó là mối tình của tôi với
Thúy Hằng, bắt đầu cách đây hơn 15 năm. Thúy Hằng thua tôi 7 tuổi, tôi li
dị vợ, nàng rẽ gánh chia tay chồng. Người đời thường gọi những mối tình
như thế là..Rổ rá cặp lại.
Mà đúng thiệt. Tôi với
nàng là hai cuộc đời bị bể, bể tanh banh, bể tan tành thành nhiều mảnh
vụn. Cố gắng lắm, cố gắng mệt nghỉ, cố gắng tối đa mới ráp lại được với
nhau thành một cặp. Không gọi là rổ rá cặp lai thì gọi bằng cái chi nữa
cha ( nội )?
Sở dĩ
tôi viết là cố gắng lắm, cố gắng tối đa, mệt nghỉ vì cuôc tình của chúng
tôi ban đầu cũng không suôn sẻ gì cho cam.
Tôi li dị vợ thì xong rồi. Trước khi gặp lại Thúy Hằng
thì tôi cũng có ( lai rai ) vài mối tìnhới những người đàn bà ( hoặc )
chồng chết, ( hoặc ) li dị. Những mối tình đó đã đưa đẩy tôi lang thang
qua nhiều tiểu bang của Mỹ.
Thúy Hằng ngược lại, sau
khi chia tay với chồng thì có người yêu cũ tìm đến.
Người yêu cũ của
nàng vốn là một anh Tàu lai tên Triết, có giấy tờ chứng minh (gốc Tầu)
đàng hoàng. Nhờ có giấy tờ nên anh ta được nhà nước cộng sản Việt Nam „ưu
ái“ cho về nước sau khi chiến tranh Trung Việt ở biên giới phía Bắc nổ ra.
Dùng chữ Cho Về Nước là chính quyền cộng sản Việt Nam hí lộng ngôn từ,
chứng tỏ tính ưu việt của đảng ta thôi. Thật ra đây là âm mưu nhằm ăn cướp
tài sản, nhà cửa, tiền bạc... của người Tàu và tống xuất họ ra khỏi Việt
Nam một cách hợp lý, hợp tình và ( cũng ) hợp pháp luôn, đi đâu thì
đi.
Để
được „ ưu ái „ Triết phải đóng đủ 12 lượng vàng, - loại vàng Kim Thành 24
cara, ngôn ngữ bình dân gọi là cây, mặc dù nó chỉ có hình chữ nhật 4x8 cm,
mỏng tanh, nặng chừng 37,5 gram, - trước khi bước chân lên những con
thuyền nhỏ, mong manh, nhét người chật cứng như cá hộp Sạc Đin Nờ, được
đẩy ra khỏi hải phân Việt Nam rồi...muốn trôi đi đâu thì đi, nhà nước cộng
sản VN hổng chịu trách nhiệm ( à nghen! ).
Nhờ
hai gia đình ở gần nhau trong Chợ Lón, Thúy Hằng và Triết quen biết nhau
từ lúc còn nhỏ, từ khi...xưa đôi ta bé ta ngu, đem dây thung ta quấn con
cu..., con cu sưng ta khóc hu hu... Triết hơn Thúy Hằng 4
tuổi.
Cuối
năm 1978, khi nghe phong thanh chương trình vượt biên bán chính thức của
người Tàu do Triết tiết lộ, gia đình Thúy Hằng tìm cách „gửi gấm“ nàng
theo Triết.
Trong
thời gian chuẩn bị, Triết tìm được đường dây làm giấy tờ giả cho Thúy
Hằng. Trong lúc chờ đợi, nàng cũng nhờ Triết dạy cấp tốc một số tiếng Tàu
cần thiết để lúc ra đi có bị hạch hỏi cũng dễ dàng lọt thoát phần
nào.
Triết
nhà giàu, khá bảnh trai, ăn nói nhỏ nhẹ. Thấy nhà Triết có piano, sau
những giờ học tiếng Tàu, Hằng thường chơi piano cho Triết nghe. Nhờ học
đàn piano từ lúc 5 tuổi đến khi cộng sản chiếm miền Nam nên Thúy Hằng đánh
đàn piano, tài nghệ dù chưa đạt được ( đỉnh cao chói lọi ) như Đặng Thái
Sơn nhưng nghe cũng lọt lỗ nhĩ và nếu gặp may ( không chừng ) có thể trình
diễn ở Carnegie Hall, New York City.
Nhưng
rồi cuộc gửi gấm Thúy Hằng không thành vì chờ đợi lâu quá. Gia đình Thúy
Hằng bèn quyết định tự đóng ghe, mua bến, lo lót công an, và đi thoát
trước khi Triết ra đi. Mối tình hai người tan vỡ vì không còn tin tức,
liên lạc được với nhau. Đó là chuyện khi xưa đôi ta bé...
Trở
lại chuyện nay, hai cái rổ rá rách teng beng Triết, Thúy Hằng cặp lại,
không khớp với nhau nên bị bung ra chỉ sau một thời gian ngắn chưa tới 2
tháng.
Theo
lời một người quen ( dĩ nhiên là quen, lạ làm sao biết? ) của Thúy Hằng kể
lại, Triết biết Thúy Hằng sau khi chia tay với chồng có được một món tiền,
đâu khoảng hơn 100.000 Du Ét Đi nhờ bán căn nhà hai vợ chồng mua 15 năm
trước, cưa đôi, nên rù quến Thúy Hằng về VN làm ăn, buôn bán chi
đó.
Chắc
vì sợ rủi ro, bất trắc, mất tiền, hơn nữa qua đọc báo, biết được những vụ
người Việt gốc Ngu ở hải ngoại đem tiền về Việt Nam làm ăn như vua chả giò
Trịnh Vĩnh Bình hoặc Trần Trường ( tức cha Nhẫn Hòa của Thiền Vô Vi với
giáo chủ Lương Sĩ Hằng. Khoảng năm 1998 thì phải, cha Nhẫn Hòa này chơi
bạo lấy tiếng ngu, treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho thuê Video bị
khoảng 50.000 người Việt ở O-Ren-Giờ-Cao-Ti biểu tình chống đối, phải dẹp
tiệm và bị phạt vì chơi băng lậu) nên Thúy Hằng từ chối kế hoạch làm giàu
do Triết vẽ ra. Thế là Triết bất mãn, không mặn mà chuyện cặp lại rổ với
nàng nữa. Thúy Hằng buồn bã vì vừa đá vỏ dưa văng xa hơn 300 thước thì lại
đạp ( nhằm ) vỏ dừa.
Đúng
vào lúc đó thì tôi gặp lại Thúy Hằng trong một bữa ăn tối ở nhà một người
bạn. Trước đây, tôi và nàng chỉ quen biết nhau nhưng ít khi liên lạc với
nhau, vì không thân và ở cách xa nhau.
Sau
bữa ăn tối định mệnh ( đã an bài ) đó, tôi và nàng liên lạc gọi phôn, chát
trên sờ-kai-pê càng ngày càng lâu, thường xuyên hơn. Nàng coi tôi như một
cái thùng Rì-sai-cồ, có nơi ( đổ rác ) kể lể những chuyện đau buồn, khổ
sở, không hạnh phúc.. với người chồng cũ.
Tôi
hiểu tâm trạng Thúy Hằng nên an ủi nàng, rồi chẳng hiểu ma đưa lối, quỉ
dẫn đường, tôi yêu nàng lúc nào không hay. Sau hơn 4 tháng tâm sự ( loài
cua biển ) chán chê, chúng tôi hẹn gặp nhau đi ăn tối ( lại ăn tối ) rồi
đi coi phim, tức là là đi coi hát bóng.
Bữa
đó nhằm tối chủ nhật, ăn xong tụi tôi vào rạp AMC ở Eastridge, San Hố Dề.
Chắc nhằm ngày lành, tháng tốt nên rạp vắng vẻ, có đâu chừng 7-8 cặp ngồi
rải rác. Tụi tôi chọn hàng ghế trên cùng, không có ai. Ở hàng ghế đó ta có
thể thấy địch mà địch sẽ không thấy ta ( nếu không quay đầu lại
).
Hai
đứa tôi ngồi sát bên nhau. Chẳng hiểu có phải do 2 ly bồ đào tửu ( Red
Wine ) uống trong bữa ăn với nàng hay do mùi nước bông thơm ngọt như đường
mía lau của Thúy Hằng mà khi đèn vừa tắt chừng 10 phút, màn ảnh còn đang
chiếu quảng cáo, tôi bạo dạn choàng tay qua ôm vai nàng, ghé sát tai nàng
thì thầm:
-Anh
thích mùi nước bông em dùng ghê!.
Thúy
Hằng chẳng những không phản đối mà còn quay mặt qua phía tôi cười
nhẹ:
-Vậy
mai mốt đi với anh, em sẽ xài loại này.
Mèng
ơi! Nghe câu nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn của nàng mà tôi
sướng đến run rẩy cả người. Hai khuôn mặt kề sát nhau khiến tôi cầm lòng
không đặng, thế là chúng tôi mi nhau.
Sau
bữa đi coi phinh mùi mẫn đó, Thúy Hằng đề nghị tôi dọn về ở chung với nàng
để... chia tiền nhà, tiền điện nước, tiền rác... Tôi xin nàng một tuần lễ
để... „ động não“ suy tính hơn thiệt.
Sau
mấy ngày suy nghĩ đến mất ngủ ( đêm năm canh chỉ ngủ có canh đầu, bốn canh
sau buồn rầu nên ngủ quên ), tôi đồng ý dọn về ở chung với nàng. Sở dĩ tôi
nói suy nghĩ vì ( bản tính ) tôi là một thằng thích tự do, phải so sánh
cái được ( lợi ), cái mất ( hại ) khi ở chung với nhau. Cuối cùng thấy cái
được nhỉnh hơn cái mất chút đỉnh nên tôi Ô kê Sa Lem.
Nhưng
cuộc đời không hề đơn giản như đang giỡn mà vô cùng phức tạp, rắc rối, rắc
rối to, rắc rối lớn là khác. Nói rắc rối và phức tạp vì chưa ở chung thì
không thấy, ở chung rồi thì mới có những cái pra-bờ-lầm mà cho dù là có
tài tiên đoán như Khổng Minh, có tái thế cũng không có cách chi thấy trước
đặng.
Như
vừa nói ở trên, tôi là thằng thích tự do. Bởi thích tự do nên khi sống
mình ên, tôi không sắm sửa nhiều đồ đạc làm chi, tôi lại luôn có phương
châm sống, học được sau hơn 6 năm sống dưới chế độ cộng sản VN: -Tăng thu,
giảm chi, tích cực cầm nhầm.
Bởi
vậy, bữa sáng tôi dọn đồ đạc về ở với Thúy Hằng, nàng đã ngạc nhiên tột
cùng khi tôi đến bấm chuông cửa nhà, chỉ xách theo có một cái va li. Nàng
nhìn tôi, ngơ ngác:
-Anh
không có đồ đạc gì sao?
Tôi
chỉ cái va li:
-Đây
nè! Em không thấy sao?
Thúy
Hằng ngập ngừng:
-Ý em
nói là...bàn ghế, đồ trang trí...“nội thất“...giường, tủ, sách,
báo...
Tôi
lắc đầu:
-Không! Anh hay di
chuyển, đổi chổ ở nên không sắm gì cả. Còn đồ „nội thất“ toàn của chủ nhà
cho thuê.
Đến
đây cần phải nói rõ thêm. Thời gian đó tôi đang „se phòng„, chủ nhà có
giao hẹn không được dẫn bạn gái về nên tôi chưa bao giờ hẹn nàng chỗ mình
ở. Chúng tôi chỉ hẹn hò, gặp gỡ nhau ở nhà nàng. Sau khi li dị, Thúy Hắng
thuê được một áp-pạc-tơ-măng 2 phòng ngủ khang trang ở khu Willow Glen với
giá (tình cảm) khá rẻ, chỉ bằng nửa giá thị trường, của người chị là Bờ
rốc cờ, có nhiều apartment cho thuê.
Thúy
Hằng có vẻ suy nghĩ nhưng không nói gì thêm, lẳng lặng dẫn tôi lên phòng
ngủ, xếp quần áo của tôi trong cái va li vào chung tủ của
nàng.
Buổi
chiều hôm đó, ăn cơm xong, Thúy Hằng rủ tôi ra quán cà phê Gót Hồng ở
đường Tully uống nước, tâm sự. Gọi là tâm sư cho văn vẻ chứ thật ra tôi
biết ý nàng muốn nói đến chuyện...Tiền là tiền nhiều khi không ...mà có,
tiền là tiền nhiều lúc có... như không... Đúng như tôi đoán, sau khi „xử
lý, dứt điểm“ một ly sâm bổ lượng Thúy Hằng nói: -Anh về ở với em, mỗi
tháng anh nên phụ em (chút đỉnh) chuyện tài chính. Tôi mỉm cười, không
biết cái chút đỉnh của nàng định nói là bao nhiêu: -Đương nhiên rồi! Trước
đây anh „se phòng“ bao nhiêu thì bây giờ anh đưa em bấy nhiêu, cộng thêm
tiền chơ nữa..
Thúy
Hằng cầm tay tôi: -Tiền chợ anh không cần đưa. Anh đi làm trễ, em nhờ anh
đưa con gái em đến trường, thay vì thuê người chở cũng tốn kém. Anh giữ
tiền đó đổ xăng, đưa đón con gái em đi học. Mọi chi tiêu khác như đi coi
phim, ăn nhà hàng, du lịch ...mình chai hia. Thúy Hằng tính toán quá ư hơp
lý, hợp tình, hợp đạo nghĩa (góp gạo thổi cơm chung). Tôi đồng ý cái
rụp.
Vấn
đề gai góc nhất đã được đôi bên „chủ động“ thỏa thuận êm đẹp, thoải mái,
thân thiện, thắm đượm tình đồng chí, đồng sàng. Tuy nhiên chỉ ít ngày sau,
vài sự cố „nổi cộm“ khác mới bị „phát hiện“ mà phải động não cực mới „phát
kiến“ giải quyết được ván đè. Cái sự cố „ nổi cộm“ đầu tiên là do tôi „sở
hữu„ một tật ngáy ít người có. Thật ra công tâm mà nói, tôi ngáy không lớn
lắm, chỉ như là...gọi đò sang sông thôi. Thời gian đầu còn vui vì lửa mới
bén, củi, rơm còn đang cháy đỏ... kêu lách tách, Thúy Hằng không nghe tôi
ngáy, nhưng chỉ ít lâu sau nàng trở nên mất ngủ vì tiếng ngáy của tôi.
Nhiều đêm khoảng 2-3 giờ sáng, bị đánh thức bởi tiếng gọi đò của tôi,
không ngủ lại được, nàng đành ôm mền gối ra sa lông ngủ, tôi không biết.
Sáng nàng dậy trước, đi làm trước nên tôi không „phát hiện“ được vấn
đề.
Cho
đến một hôm, có lẽ „bức xúc“ quá chịu không nổi, Thúy Hằng đem chuyện ngáy
của tôi ra đấu tố, bắt tôi phải đấu tranh tư tưởng với thế lực phản động
chủ tâm phá hoại giấc ngủ (hòa bình) của nàng. Sau khi trình bày, lật tới,
lật lui, lật xuôi, lật ngược..., dùng ánh sáng Mác-Lê soi rọi vào tất cả
các vùng kín, vùng sâu, vùng xa của vấn đề, tôi thành khẩn nhận khuyết
điểm, cam kết sẽ không phá rối giấc ngủ của Thúy Hằng bằng cách...sẽ ra
ngủ riêng ở sa lông trừ khi...nàng cho vời.
Vấn
đề thứ hai là chuyện đưa đón con gái của Thúy Hằng đi học. Con bé tên
Mimi, 15 tuổi, xinh đẹp, thông minh, học giỏi nhưng có tật ngủ dậy trễ.
Thường 8:15g sáng vào học, từ nhà đến trường mất khoảng 15-20´ nếu không
bị „ùn tắc“ giao thông. Tôi thường chở nó ra khỏi nhà vào lúc 7:45g. Thúy
Hằng dặn đánh thức con bé vào lúc 7:15, cho nó 30´ sửa soạn vệ sinh cá
nhân, làm thức ăn sáng mang theo. Mấy ngày đầu Mimi còn đúng giờ, nhưng
không hiểu sao chỉ được chừng hơn tuần lễ con bé trở chứng, gọi dậy lúc
7:15g thì phải 20´ sau nó mới ra khỏi phòng, thành ra bữa nào tời trường
nó cũng vội vã để rồi quên mang thức ăn sáng theo.
Tôi
không phải bố nó nên không biết giải quyết làm sao. Đem chuyện nói với
Thúy Hằng, nàng nói tôi làm sẵn thức ăn sáng cho nó. Khổ một điều là buổi
tối hỏi nó ăn gì để tôi biết mà chuẩn bị, nhưng nhiều lúc tôi cũng quên,
nên nhiều khi tôi cứ làm bánh mì kẹp thịt, chả lụa ...theo ý
mình.
Cho
đến môt hôm tôi được nghỉ làm, đi đón Mimi, về đến nhà nó quăng cái
backpack lên ghế salon rồi đi vào phòng riêng. Tôi ngồi xuống bên cạnh,
chợt ngửi thấy mùi thum thủm, chua chua..., nhìn quanh không thấy gì lạ
tôi bèn ghé mũi vào cái cặp đeo lưng của Mimi mới „phát hiện“ cái mùi khó
ngửi phát ra từ đó.
Tôi
gọi Mimi ra, nói nó mở ra để xem cái gì bên trong mà bốc mùi như vậy. Hóa
ra đó là mấy phần ăn sáng mà nó không ăn nhưng không vứt đi, để lâu quá,
lại có cà rốt ngâm dấm nên bốc mùi dữ.
Làm
sạch, khử mùi cái backpack cho Mimi xong, tôi nói với nó là sẽ không làm
thức ăn sáng cho nó nữa, con bé đồng ý.
Cái
„nổi cộm“ thứ ba cũng ác liệt không kém, nhưng không nằm nơi tôi mà ở Thúy
Hằng, đó là bệnh hay quên. Bệnh hay quên của Thúy Hằng không dính dáng gì
đến bệnh Đề-men-ti-a hay An-dờ-hai-mơ hết, bởi nàng chỉ quên những
lúc...cần nhớ nhất như... trả tiền khi đi chợ, sóp-ping, biu điện
thoại...
Tiền
nhà, điện nước (cũng may) nàng để cho nhà băng chạc thẳng vào ờ-cao nên
tôi không thắc mắc chi cho lắm. Cái nổi cộm này làm cho tôi khá nhức đầu,
mỗi lần đi chợ mua thức ăn, đẩy xe ra tính tiền, khi vừa đến lúc trả tiền
là thế nào nàng cũng nói quên một hai thứ để chạy vào trong lấy. Không thể
chờ được nên tôi đành phải móc thẻ nhà băng ra cà. Lúc trở ra, thấy tôi đã
đẩy xe ra ngoài, Thúy Hằng cười hồn nhiên: -Ủa? Anh trả tiền rồi hả? Lát
về nhà em đưa lại. Nhưng cái „lát về“ đó chưa bao giờ xẩy ra. Nghĩ tiền
chợ không bao nhiêu, nhiều lắm chừng 300 Du Ét Đi mỗi tháng nên tôi cũng (
ráng nhịn ) không kêu ca gì, coi như... cúng (cô hồn) rằm tháng bẩy thôi.
Hơn nữa thỉnh thoảng Thúy Hằng cũng dành trà tiền tụi tôi đi coi phinh, ăn
kem, ăn nhà hàng hay đi chơi xa mà không đòi chai hia...
Tôi
cứ để như thế hơn 2 năm, 7 tháng không nói gì. Cho đến một ngày kia thấy
Thúy Hằng làm quá, chịu hết nổi tôi đành phải đem chuyện „lát về“ ra nói.
Thúy Hằng tròn mắt: -Ủa? Em cứ tưởng có trả anh lại rồi chứ! Nhìn cặp mắt
bồ câu, con đậu con bay, ngây thơ vô (số) tội của Thúy Hằng, tôi cười: -Em
mới 50 tuổi chứ có phải 80 đâu mà dễ tưởng vậy?
Thúy
Hằng không nói gì, yên lặng nhìn tôi cả phút đồng hồ rồi bất chợt đứng
lên, vào trong phòng ngủ lấy ra một cái hộp hình chữ nhật cỡ khoảng 3 bao
thuốc 555 gói giấy vàng, cột nơ thật đẹp và một cái bao thơ lớn, dầy cộm,
màu vàng, loại dùng để gửi những bưu kiện nhỏ, đặt xuống trước mặt tôi.
Thấy tôi đưa mắt dò hỏi, Thúy Hằng mỉm cười, trút trong bao thơ ra mấy xấp
biu đi chợ, mua hàng được bấm dính với nhau bằng Tắc-cơ. Tôi ngạc nhiên
nhìn: -Biu gì vậy? -Biu anh trả tiền chơ, điện thoại, sóp-ping... chứ biu
gì? Em giữ lại hết ở đây, cộng lại, tất cả gần 4 ngàn đô la. Em dùng số
tiền đó, mua cho anh cái đồng hồ Omega Speedmaster Professional Moonwatch
làm quà sinh nhật cho anh ngày mai. Anh có thể mở ra coi bây
giờ.
Tôi
cảm động nhìn Thúy Hằng ngẩn ngơ, không biết nói gì. Hóa ra nàng cố ý
không trả lại tiền chợ cho tôi cũng có mục đích.
Từ
ngày về chung sống với nhau, thông thường tới sinh nhật của nàng hay tôi,
chúng tôi rất ít khi tổ chức, chỉ rủ vài người bạn đi ăn tối cho vui tại
một nhà hàng nào đó, cũng không nói trước lý do, sợ họ mua quà tặng thì
lại phiền. Chúng tôi chỉ tặng nhau những món quà như sợi dây chuyền nhỏ,
cái vòng cẩm thạch, cái cà vạt, chiếc áo pull-over..., những món quà chưa
bao giờ có giá trị tới 100 Du Ét Đi.
Hai
đứa tôi ngồi yên lặng nhìn nhau đến mấy phút, tôi nắm tay nàng kéo qua
ngồi cạnh rồi mới mở chiếc hộp ra. Cầm chiếc đống hồ luxury đẹp và sang
đeo vào tay, thật vừa vặn, vừa như hai cái rổ rách được cặp lại thật khít
khao như rổ mới.
Tụi
tôi ở với nhau tới giờ đã được 15 năm. Con gái nàng đã ra trường, đi làm ở
riêng, tụi tôi mỗi đứa một phòng, tối ngủ đóng cửa nên tôi có ngáy cỡ nào
Thúy Hằng cũng chẳng nghe.
Tụi
tôi đã dùng chung Ờ Cao, in-côm hai đứa đổ chung vào một mối, không còn so
đo, thắc mắc chia hai, hay chai hia nữa, bởi tôi và nàng đều nhận thấy
tiền bạc lúc về già cũng chẳng còn ý nghĩa gì nhiều, không có đủ để sống
thì cũng khổ nhưng tình cảm quan trọng hơn nhiều.
Tuổi
già, người ta cần sự thương yêu, chăm sóc cho nhau đến khi xuôi sáu tấm
nhiều hơn là tiền bạc, nếu không thiếu thốn thì đừng quan tâm đến nó, cũng
đừng nghĩ đến chuyện để dành cho con cái. Chúng nó có đời sống riêng và
cũng không cần đến tiền bạc của cha mẹ để lại.
Do đó
tôi mới gọi mối tình của tôi và Thúy Hằng là tình cuối. Nếu một trong hai
người ra đi trước, người còn lại chắc cũng khó mà kiếm được cái rổ nào có
thể cặp lại với mình bởi vì nó đã tả tơi quá cỡ thợ mộc rồi, khó lòng mà
cặp lại được.
Thạch
Đạt Lang